Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Bỉ Ngạn Lâm Uyên - đệ nhất chương [part 2]

Đệ nhất chương:

Part 2:

p/s: các bạn cho ta đính chính: Tùy Tính là tên Nhị sư huynh nha, cảm ơn tiền bối Lục Y đã chỉ giáo

Năm đó ở trong núi phát hiện Thuyển Uyên là hắn cùng Đại sư huynh Tùy Tâm, một đứa trẻ nho nhỏ mà nằm ở giữa vùng rừng rậm, nếu mặc kệ, khẳng định sẽ bị dã thú ăn luôn nên hắn cùng Đại sư huynh tự tác chủ trương đem hắn về. Sư phó lúc nhìn thấy Thuyển Uyên liền phán một câu: "Tùy duyến", tiện đưa hắn về thu dưỡng. Này cái chùa miếu tọa giữa nơi thâm sâu, xung quanh cả chục lý đều không
có người khác, này anh hài (baby) xuất hiện ở vùng phụ cận này liền cổ quái, hơn nữa Thuyển Uyên không khóc cũng không nháo, khiến bọn hắn còn lầm tưởng là một đứa nhỏ yêu quái! Sư phó từ trên người Thuyển Uyên lấy ra một tờ giấy, tự: “Danh Thuyển Uyên, hai tháng, sinh giờ tý (1 -2 am)” nên kêu hắn Thuyển Uyên.
Thuyển Uyên mãn 6 tuổi, theo tiền lệ nên quy y, vậy mà sư phó không có nhắc tới, hắn nghĩ sư phó quên liền nhắc nhở, ai ngờ sư phó bảo “Tùy duyến” rồi không hề đề cập đến việc này. Sau hắn cũng lại hỏi một vài lần, sư phó vẫn không để Thuyển Uyên quy y, tóc hắn liền mật mật trát trát (???) mọc dài xuống, thật dày, tay cầm được một bó to, nơi đây cũng không có trâm cài tóc, liền tùy tiện lấy vải bố buộc lại, kia một đầu thanh ti (mộc mạc – gần như vậy…?) thùy thuận, phiếm một màu xanh biếc sáng bóng, ánh mặt trời sáng lạng cũng hoảng đắc hoa mắt, Tùy Tính ở phía sau ẩn ẩn nghĩ, sư phó bất chính thức thu Thuyển Uyên là đúng, Phật tổ còn không xá được này một đầu tóc ni!
Thuyển Uyên ăn xong thọ diện, quá sinh nhật 12 tuổi, nghĩ nên đi tìm sư phó nói chuyện. Phòng sư
phó quả nhiên vẫn còn đèn. Thuyển Uyên đẩy cửa vào, sư phó còn đang tụng kinh, chăm chú lắng nghe, là [Chú Đại bi] bèn lẳng lặng ngồi xuống, hòa cùng thanh âm sư phó, tụng kinh. Một đoạn kinh tụng xong, sư phó chậm rãi mở to mắt:
“Thuyển Uyên, ngươi ngày mai hãy xuống núi đi!” – Thuyển Uyên khẽ sửng sốt, không ngờ sư phó biết mục đích hắn đến, không đợi hắn mở miệng liền cự tuyệt.
"Sư phó, Thuyển Uyên hiểu được đạo lý: ' Phật độ hữu duyên nhân ', nhưng là Thuyển Uyên không nghĩ sẽ rời đi nơi này."
Sư phó lẳng lặng nhìn hắn, Thuyển Uyên thản nhiên nghênh đón ánh mắt sư phó.
"Ân, ngươi lưu lại thì liền lưu lại. Chính là, vạn vật tạo hóa đều có định số (số phận định sẵn), việc không cần cưỡng cầu.
"Đồ nhi nhớ kỹ, tạ sư phó dạy bảo" Thuyển Uyên hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi người, lui ra ngoài.

Thuyển Uyên ngẩng đầu, nhìn vầng trăng nhô cao, soi sáng bầu trời. Nhớ tới tiền thế đủ loại, cảm thấy chính mình quả thực cưỡng cầu. Nếu Phật tổ đã thấy mình không có duyên với Phật giáo, vậy cớ gì phải làm trái, cố nhập Phật môn? Tiền thế cũng tốt, bây giờ cũng thế...xem ra, hắn chưa nhìn thấu a! Ân, chỉ cần trong lòng có Phật là được.

Thuyển Uyên hạ quyết tâm xong, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trở về phòng bình yên ngủ, chính là, như sư phó nói, mọi sự đều có định số, cuộc sống hoàn mỹ của hắn, sau đêm nay cũng đã mất....

2 nhận xét:

  1. Ặc... Tiến độ quá chậm...Cũng đành chịu vậy, mỗi lần edit qua đt là có vấn đề....Bản dịch này của ta tệ nhỉ? ----.----

    Trả lờiXóa
  2. Huhu cho to xin bô nay đi email cua tơ hoanganh24132@gmail.com

    Trả lờiXóa